20170208

odd#2


Gần đây tôi thường hay có mong muốn nhìn thấy hai người đứng dưới bầu trời đêm nghìn ánh sáng của Paris. Trước đây tôi từng viết về Seunghyun và Jiyong ở ven một bờ biển nước Ý, cái thưở khi mà ngoài đời thực Seunghyun vẫn hay muốn đặt chân đến Ý cùng cậu ấy. Dạo sau đó tôi hay mơ đến những khi bọn họ cùng ngoảnh mặt nhìn ngắm London đầy sương mù qua cửa xe, cả thế giới mờ mịt lao đi bên cạnh và hai con người trong sự tĩnh lặng đã không làm gì hơn ngoài việc tỉ mỉ cảm nhận từng chút một sự hiện diện của người còn lại tràn ngập trong không gian nhỏ. Sau đó nữa, tôi lại ám ảnh hình bóng anh và cậu sóng vai bên nhau trên cầu Brooklyn, giữa một đêm tháng tám lạnh lẽo mong manh và muôn vàn tòa nhà chọc trời đang đổ bóng xuống dấu chân nhỏ bé lẫn lộn của Jiyong khi cậu bỗng ngơ ngẩn siết lấy bàn tay bên cạnh để chắc chắn người nọ đã không bốc hơi đi mất theo sương đêm.

Dạo trước tôi vẫn luôn thích một fanart vẽ đôi bàn tay của cả hai nối với nhau bằng ngón út, bên dưới viết thêm it's a promise. Tôi không biết từ bao giờ nhưng pinky swear với tôi như là một hình ảnh khác của Jiyong và Seunghyun. Tôi luôn thích một mối quan hệ mà hai người luôn có thể thật vững vàng kiên cường và độc lập bước đi bên nhau trong tư thế sóng vai, không có bảo vệ và không có phụ thuộc, không có người cho và người nhận, mỗi người đều là chỗ dựa của người kia, là cánh tay giữ lấy đối phương bên bờ vực, và tình yêu trong lòng cũng luôn lớn như niềm tin họ đặt vào việc người kia sẽ mãi mãi duy trì nhịp độ và không bao giờ bỏ lại cho họ một bóng lưng. Một đoạn tình yêu giữa hai người đàn ông. Có tất cả ủy mị, bi lụy, dây dưa không rời, vụn vỡ và chấn thương, bế tắc và cùng quẫn. Có cả những cố gắng hết sức để ở bên nhau mà không xây xát nhau, kiên cường, quyết tuyệt, cứng đầu, khờ dại. Có đối lập, có chờ đợi, có si mê không ngừng, có cả đánh đổi vô vàn năm tháng và một thanh xuân độc nhất chỉ để giữ lại một đôi bàn tay. Hai bàn tay nắm lấy nhau bằng ngón út, cũng giống như ca từ Jiyong đã từng viết. Đó là một lời hứa đưa nhau đi cùng thời gian, dễ thương và dịu dàng như những đêm mùa hạ lăn tăn giữa âm thanh pháo sáng và ánh lửa chập chờn, một sự liên kết bình thản và bền bỉ.