đôi khi tao ngồi nhớ lại quang cảnh từ bốn năm năm trước tao lại muốn khóc. cái khi thế giới xoay hết hơn năm phần xung quanh top và gd rồi, cái khi cái lũ là tao và những đứa con gái ăn bám cha mẹ khác còn túc trực mỗi ngày bên con phone quèn để bóc phốt gay ấy còn tham lam và ngu muội hết cả phần thiên hạ. hồi ấy cầu nhiều vô cùng, thật ra bây giờ cầu còn nhiều hơn (và cũng vẫn còn ăn bám cha mẹ), thế nhưng chiều hôm qua trong khoảnh khắc tao một mình rơi nước mắt vì lại lần nữa nhớ đến việc Long đã dành một khoảng thời gian dài đến không thể tin được trong đời mình để cố chấp vì một nhân vật vốn đã quen mặt đến đáng lẽ nên mòn cũ rồi như thế nào, tao bỗng nhận ra à không đâu, là bởi vì thưở ấy ai cũng không dễ buông tha nhau. chính là nhờ vẻ đẹp của cái loại quan hệ không có cách nào buông tha nhau được ấy. dù đau khổ lăn qua lộn lại nhưng vẫn sống chết muốn đẻ nhạc sòn sòn ra để chửi nhau rằng anh là cái thằng khốn nạn tôi yêu anh muốn chết thế nhưng anh nhìn đi giờ thì anh bỏ tôi lại chỉ còn có một mình. giờ thì khác rồi, hoặc giả là cảm tưởng fangirl thấy khác, chứ cũng chẳng khác mấy. hoặc giả là vì xa nhau lâu quá, ngay đến cả người dưng là fangirl cũng phải đều đặn lên cơn hoảng loạn theo chu kỳ.
nhưng là.
tao nhớ gtop lắm. tao chả biết nói với ai, đôi khi nghĩ đến hai nhân vật này từng lê thân qua bao nhiêu câu chuyện và những thời kỳ sáng tối khác nhau trong đời, lăn qua lộn lại vẫn không chặt đứt được người kia, nghĩ mà vừa buồn cười vừa đáng thương vừa quyến luyến vừa không thể tin nổi. cái vi diệu của tình trạng mong manh suýt nữa thì đã.
chiều hôm qua cũng vừa xem lại fancam gaesori. cái đoạn cam cực kỳ viral vì nhạc bg lẫn giọng của t.o.p vô cùng rõ ràng trong lúc gd cũng đang vừa nhảy vừa rap song song. trước đây tao đã xem đoạn này bao nhiêu lần rồi, nhưng trong cả buổi chiều hôm qua, đó là khi tao nhận diện được rõ ràng sự nhớ thương này nhất. tao đã chợt nghĩ liệu khi chìm trong ánh đèn đỏ rực lửa, đám đông hay sự ngưỡng mộ vô cùng tận từ tứ phương tám hướng nhấn chìm và giọng của hyung bỗng chốc len lỏi hệt như một bàn tay vô hình vươn ra ôm lấy từ sau lưng như thế, trong lòng gd phải mang theo loại tư vị gì nhỉ. tao không biết. gd chắc hẳn cũng không biết. bởi vì tên thủ lĩnh gd năm nào vẫn mãi mãi chẳng đặt tên được cho một người.
untitled.
tao không biết nói thế nào. tao chưa bao giờ biết chắc 100% mình nên nói thế nào về gtop. tao chưa từng cảm thấy những gì mình viết ra đã đủ xứng đáng. tao chưa bao giờ sắp xếp lại được. cũng chưa từng tự hào vì những gì chính tay tao để lại sau khi đã đi theo gd và top.
tao dành hết hẳn mười một trên mười phần tự hào cho gd và top rồi.
seunghyunjiyongseunghyunjiyong
nhớ thật lâu thật lâu thật thật thật lâu