20170426

odd#5

Tôi không biết được trong lòng cậu đang nổi những cơn sóng nào, hoặc có thể nó đã hóa thành bão, cũng có thể nó lại chính là mảnh đất tàn sau khi đã bị cơn bão quét qua. Nhưng tôi biết cậu đang không khỏe. Cậu đã không khỏe kéo dài kể từ ngày Seunghyun đi rồi, cậu thức trắng nhiều đêm liền, không chăm sóc bản thân, không thường xuyên bước ra khỏi cổng nhà trừ khi tới studio, tạm dừng tất cả các chuyến business vẫn thường làm, thậm chí khi đã feature trong bài hát của người khác cũng không thể thu dọn bản thân để lên sân khấu trình diễn. GD đã đến một thời điểm mà làm âm nhạc cũng không đủ khiến bản thân cậu vui vẻ rạng rỡ như cũ. Thế sau này đến lượt cậu thì sẽ thế nào? Và tôi thì cũng phải thế nào?

Ngay sau ngày Seunghyun đi tôi khóc trọn 4 lần, khóc nức nở như kiểu đang ngồi bình thường cũng có thể vỡ òa bật khóc không ngừng, và thức suốt 30 tiếng liền sau đó. Tôi chỉ là một đứa con gái vô danh ở xa tít mù tại một vùng đất khác, mãi mãi không quan hệ không quen biết lặng lẽ cất lời tạm biệt Choi Seunghyun cùng lời hứa gặp lại, thế mà đến tôi cũng không ngờ mình có thể tan nát sâu đến thế. Vì vậy tôi biết mình không hiểu, cả đời này cũng sẽ không bao giờ hiểu được. Jiyong, khi người đó rời đi cậu thực ra đã phải trải qua cơn bão lớn đến mức nào?

20170425

(trích fangirl ngâu si nông cạn)


Long còi chính là thể loại có thể tụt gần chục ký chỉ trong vài ngày, mặc dù chườn mặt lên CF thì xinh như mộng đấy nhưng thực tế người nó đầy vấn đề ra, trương khí phổi suy hô hấp sưng khớp chân cộng thêm insomnia còn có cả tiền sử trầm cảm nói chung nó không thiếu cái nào cả. đã thế còn rất ngu chuyện chăm sóc bản thân, hút thuốc uống rượu thức trắng đêm lại còn quanh năm vắt sức đi ngoại giao tiệc tùng với tám chục thể loại tây âu á trên đời. 

làm fan đứa nào chả biết Long còi yếu lắm, đi tour có lúc đ nào mà không ói không ngất.

làm shipper não tàn có đứa nào không biết từ khi TOP bỏ đi Long đã không ổn kéo dài suốt bao nhiêu lâu rồi.

đúng là tớ đã mong được gặp lại Long một lần trước khi lại phải khóc òa lên hoảng loạn tiễn thêm một cái hai năm nữa như đã từng làm với Seunghyun, nhưng cũng lại không muốn Long phải worn out trong khi chưa kịp yên bình hưởng hết cái sự giàu nứt vách của mình thì đã phải tối tăm mặt mũi chui vào quân đội. nói hơi xa lắc một tẹo (thật ra cũng không xa lắm đâu) thì tớ còn mong GD có thể được đi phục vụ cộng đồng nữa bởi vì trời ơi thằng cu này thật sự yếu lắm...

btw hai chữ The End như vừa tát vào tim, thế đ nào là Moment of truth..?

tóm lại nỗi lòng chất đống thành một bãi và trong người cảm thấy lộn xộn vung vãi hết lên. buồn lắm thương lắm mong lắm nhớ lắm. có thể convert thành mớ ngôn từ rụng rơi phía trên thật sự là giỏi hết khả năng rồi, ngốn hẳn một tiếng của tớ đấy...




20170404







thằng cu này =(((((
xinh quá =(((
vì xinh quá nên cần phải gào lên
huhu hỡi loài người =(((((
đứa nào set up giỏi quá đến background cũng tím dịu dàng như Long đang e thẹn
vẫn biết Long xinh từ hồi còn cởi truồng nhưng chả hiểu nổi nhiều khi vào mùa động tình va phải một củ ảnh của Long đâu đó thế là phát rồ lên
XINH QUÁ HUHU 
bảo sao ai cũng mê mẩn héo úa cả xuân xanh Tốp thì thôi miễn tranh cãi

(Source: thekoreanbigbang)

20170401

odd#4


Tôi đã mơ thấy cậu. Trong mơ, cậu ngồi cùng tôi trên một dãy hành lang trắng xóa, tôi có cảm giác khi ấy có rất nhiều người xung quanh nhưng tôi đã chẳng hề nhìn thấy vì trong mắt tôi chỉ có gương mặt cậu. Trong mơ, cậu chỉ là Jiyong giữa cuộc đời này, cậu cũng hệt như cậu bạn đã đi ăn và cười nói bên bàn ăn cùng tôi chiều thứ bảy tuần trước, cậu ngọt ngào và đơn thuần và trong khoảnh khắc khi tôi vẫn chưa kịp nhận ra cậu chính là cái kẻ tôi đã không ngừng ngắc ngoải chờ mong vô điều kiện suốt nhiều năm, tự con tim tôi cũng đã vội say sưa rằng cậu quả thực là một tạo vật đẹp đẽ trong trẻo nhường vậy. Tôi đã không hề biết mình đang mơ, cũng hệt như nhiều giấc mơ trước đây khi tôi thấy mình rơi vào một viễn cảnh không lối thoát, khi cái chết đang cận kề và tôi chân thực có được cảm giác rằng mình thật sự sắp chết. Tôi đã nghĩ về cái chết nhiều ngày liên tiếp, khi những đổ vỡ trong đầu tôi lại kéo theo những đổ vỡ khác và sau đó cảm xúc leo lên thống trị cơn buồn vô hạn tận, tôi bài xích thế giới này. Cũng kể từ ngày Seunghyun rời đi, tôi chậm chạp hình thành nên thói quen goodnight Seunghyun and Jiyong trước khi khép mắt lại mỗi đêm, và tôi không hiểu có phải vì thế mà cậu đã lững thững bay đến kéo tôi khỏi thực tại thế không?

Điều duy nhất tôi còn nhớ rằng có vẻ như tôi đã kể cho cậu nghe tất cả những bừa bãi xấu xí nhất trong ổ lòng hoảng loạn của tôi, những thứ ăn mòn bản thể tâm hồn của tôi, những thứ tự thân đã có sẵn khả năng tiêu diệt một ngày thường nhật của bất cứ ai. Khi sáng nay thức dậy với một cơ thể mà mạch máu toàn thân vẫn đập loạn, tôi không hề nhớ được khi ấy cậu đã nói gì. Nhưng tôi nhớ rõ cậu đã cười suốt trong giấc mơ, nụ cười đẹp vô cùng, như một định lý muôn thuở khi cậu mỉm cười và một nghìn hạt bụi nhỏ bao quanh sẽ lập tức hóa thành ánh sáng. Cậu dịu dàng và cậu chữa lành. Trong khoảnh khắc ấy giữa tôi và cậu là một mối liên kết gắn bó không tưởng, cậu bỗng trở thành một hiện tại đậm nét đến đau lòng mà tôi đã mong có thể mãi mãi tìm đến để nghe vỗ về thế. Đến mức ngay cả trong một giấc mơ mà tôi cũng không hiểu chính mình đang nằm mơ, khi cậu ghé lại với đôi bàn tay mềm mại của mình ấy cõi lòng tôi cũng đã không nhịn được mà nhói lên một hồi thật dài, bằng tất cả những xúc cảm máu thịt của hiện thực này. Tôi những muốn dùng từng chút từng chút một của khối thời gian ngưng đọng khi ấy để nói rằng cậu ơi tôi yêu cậu nhiều vô cùng, đã luôn yêu đến rung động mỹ mãn như thế. 

Trong giấc mơ ấy tôi cũng đã vô tình bỏ quên mất Seunghyun, tất cả mọi thứ vặn xoắn và chỉ còn lại tôi và cậu, tôi giành lấy cậu cho một mình khao khát dựa dẫm của tôi. Một giấc mơ ích kỷ.

Khi bằng tuổi tôi lúc này, cậu đã trở thành một hiện tượng phủ sóng toàn châu Á, một biểu tượng thời trang không ngừng lan tỏa, một nhạc sĩ trẻ nhiều tác phẩm nhất Đại Hàn, cũng là một cái lỗ đen hút scandal. Ở độ tuổi này, tôi trầm mê trong cái bóng đen của chính mình. Thế mới biết cậu đích thị chính là ánh sáng. Tôi lạc trên ốc đảo cô độc của mình, nhưng không giống cậu. Trong lời bài hát cậu từng viết, ốc đảo của cậu là khoảng trời cố chấp ương bướng không thể buông bỏ của tuổi trẻ, đó là nơi dù sau khi cậu quả quyết quay lưng gạt nước mắt nhưng tận sâu tim gan cũng vẫn chưa từng thôi hy vọng người ấy sẽ đuổi theo cậu, sẽ từ bỏ mọi thứ để leo lên ốc đảo kì quặc ấy và chỉ ôm lấy duy nhất cậu. Sự thật rằng người ấy đã chưa từng thôi đuổi theo cậu, Jiyong tôi những muốn than thở đồ ngốc Jiyong người ấy vẫn sẽ luôn sẵn sàng vươn tay và níu lấy tay cậu thậm chí dù cho chính mình bỗng chốc không còn thấy đường nữa.

Vì ánh sáng thì luôn tìm được cách của nó để len lỏi. Dẫn lối. Tìm về.

Jiyong, ốc đảo của tôi thì không có chờ mong. Tôi còn có thể mong được gặp cậu bao nhiêu lần?