20170401

odd#4


Tôi đã mơ thấy cậu. Trong mơ, cậu ngồi cùng tôi trên một dãy hành lang trắng xóa, tôi có cảm giác khi ấy có rất nhiều người xung quanh nhưng tôi đã chẳng hề nhìn thấy vì trong mắt tôi chỉ có gương mặt cậu. Trong mơ, cậu chỉ là Jiyong giữa cuộc đời này, cậu cũng hệt như cậu bạn đã đi ăn và cười nói bên bàn ăn cùng tôi chiều thứ bảy tuần trước, cậu ngọt ngào và đơn thuần và trong khoảnh khắc khi tôi vẫn chưa kịp nhận ra cậu chính là cái kẻ tôi đã không ngừng ngắc ngoải chờ mong vô điều kiện suốt nhiều năm, tự con tim tôi cũng đã vội say sưa rằng cậu quả thực là một tạo vật đẹp đẽ trong trẻo nhường vậy. Tôi đã không hề biết mình đang mơ, cũng hệt như nhiều giấc mơ trước đây khi tôi thấy mình rơi vào một viễn cảnh không lối thoát, khi cái chết đang cận kề và tôi chân thực có được cảm giác rằng mình thật sự sắp chết. Tôi đã nghĩ về cái chết nhiều ngày liên tiếp, khi những đổ vỡ trong đầu tôi lại kéo theo những đổ vỡ khác và sau đó cảm xúc leo lên thống trị cơn buồn vô hạn tận, tôi bài xích thế giới này. Cũng kể từ ngày Seunghyun rời đi, tôi chậm chạp hình thành nên thói quen goodnight Seunghyun and Jiyong trước khi khép mắt lại mỗi đêm, và tôi không hiểu có phải vì thế mà cậu đã lững thững bay đến kéo tôi khỏi thực tại thế không?

Điều duy nhất tôi còn nhớ rằng có vẻ như tôi đã kể cho cậu nghe tất cả những bừa bãi xấu xí nhất trong ổ lòng hoảng loạn của tôi, những thứ ăn mòn bản thể tâm hồn của tôi, những thứ tự thân đã có sẵn khả năng tiêu diệt một ngày thường nhật của bất cứ ai. Khi sáng nay thức dậy với một cơ thể mà mạch máu toàn thân vẫn đập loạn, tôi không hề nhớ được khi ấy cậu đã nói gì. Nhưng tôi nhớ rõ cậu đã cười suốt trong giấc mơ, nụ cười đẹp vô cùng, như một định lý muôn thuở khi cậu mỉm cười và một nghìn hạt bụi nhỏ bao quanh sẽ lập tức hóa thành ánh sáng. Cậu dịu dàng và cậu chữa lành. Trong khoảnh khắc ấy giữa tôi và cậu là một mối liên kết gắn bó không tưởng, cậu bỗng trở thành một hiện tại đậm nét đến đau lòng mà tôi đã mong có thể mãi mãi tìm đến để nghe vỗ về thế. Đến mức ngay cả trong một giấc mơ mà tôi cũng không hiểu chính mình đang nằm mơ, khi cậu ghé lại với đôi bàn tay mềm mại của mình ấy cõi lòng tôi cũng đã không nhịn được mà nhói lên một hồi thật dài, bằng tất cả những xúc cảm máu thịt của hiện thực này. Tôi những muốn dùng từng chút từng chút một của khối thời gian ngưng đọng khi ấy để nói rằng cậu ơi tôi yêu cậu nhiều vô cùng, đã luôn yêu đến rung động mỹ mãn như thế. 

Trong giấc mơ ấy tôi cũng đã vô tình bỏ quên mất Seunghyun, tất cả mọi thứ vặn xoắn và chỉ còn lại tôi và cậu, tôi giành lấy cậu cho một mình khao khát dựa dẫm của tôi. Một giấc mơ ích kỷ.

Khi bằng tuổi tôi lúc này, cậu đã trở thành một hiện tượng phủ sóng toàn châu Á, một biểu tượng thời trang không ngừng lan tỏa, một nhạc sĩ trẻ nhiều tác phẩm nhất Đại Hàn, cũng là một cái lỗ đen hút scandal. Ở độ tuổi này, tôi trầm mê trong cái bóng đen của chính mình. Thế mới biết cậu đích thị chính là ánh sáng. Tôi lạc trên ốc đảo cô độc của mình, nhưng không giống cậu. Trong lời bài hát cậu từng viết, ốc đảo của cậu là khoảng trời cố chấp ương bướng không thể buông bỏ của tuổi trẻ, đó là nơi dù sau khi cậu quả quyết quay lưng gạt nước mắt nhưng tận sâu tim gan cũng vẫn chưa từng thôi hy vọng người ấy sẽ đuổi theo cậu, sẽ từ bỏ mọi thứ để leo lên ốc đảo kì quặc ấy và chỉ ôm lấy duy nhất cậu. Sự thật rằng người ấy đã chưa từng thôi đuổi theo cậu, Jiyong tôi những muốn than thở đồ ngốc Jiyong người ấy vẫn sẽ luôn sẵn sàng vươn tay và níu lấy tay cậu thậm chí dù cho chính mình bỗng chốc không còn thấy đường nữa.

Vì ánh sáng thì luôn tìm được cách của nó để len lỏi. Dẫn lối. Tìm về.

Jiyong, ốc đảo của tôi thì không có chờ mong. Tôi còn có thể mong được gặp cậu bao nhiêu lần?

No comments:

Post a Comment