20170822
odd#8
ôi bỗng dưng nghĩ đến việc mỗi khi không có seunghyun ở nhà jiyong sẽ lại điềm nhiên như không có gì lấy áo của hyung ra mặc hàng ngày, vào sinh nhật mình jiyong sẽ ngồi xuống tán gẫu với hyung những câu chuyện tủn mủn đời thường và nhẹ nhàng ném ra sau đầu toàn bộ thiên hạ rộng lớn bên ngoài, sau đó lại một mình quay về nhà, sắp xếp xong lịch trình, chạy ra chơi với mèo, ngắm tranh uống rượu và mỉm cười hài lòng khi lăn lộn trong cái áo trên chiếc giường mát rượi còn ám đầy mùi của hyung. jiyong ba mươi tuổi trầm lắng lại, cõi lòng lại rộng mở hơn, đáng yêu như chưa từng thay đổi bao giờ, không còn khư khư ôm trong người một bầu trời bão tố bất an. seunghyun à, chúng mình ở bên nhau bởi hai đứa vẫn còn sống và cần phải ở bên nhau thì mới sống được.
ôi hoá ra chỉ có tôi là phức tạp chỉ có thế giới này phức tạp thôi, năm thứ mười một rồi và thật ra gd n top chả quan tâm gì nữa đâu.
đây là loại tình ái thản nhiên và bao dung mà những đứa nhóc non vụng ngô nghê chỉ mới hai mươi tuổi đầu chúng tôi, dù trông mong nhiều thêm bao nhiêu đi nữa thì cũng không có cách nào hiểu được. thật sự không có cách nào hiểu được.
(có rất nhiều khi muốn dành cho gd n top cả mười ngàn chữ, nhưng cũng không biết phải viết thế nào)
(mà cũng chả viết được lol)
20170821
odd#7
Long ơi, sáng thứ hai đi làm anh bỗng nhớ em quay quắt. anh nghĩ đến G-Dragon hiện tại đã là một thương hiệu toàn cầu cực kỳ khủng bố và bỗng dưng cảm thấy không thể tin được, hồi anh bắt đầu thích em em mới chỉ là một thằng nhóc gầy quắt mặc đồ màu mè vớ vẩn tung tăng suốt ngày trông như một cái cục nho nhỏ rất buồn cười cơ mà, hồi đấy anh làm sao tưởng tượng được em lại tiến xa đến mức này em chẳng qua chỉ là một thằng trưởng nhóm xu hướng thôi ôi Long ơi em thấy thời gian nó quyền lực chưa lúc này ngồi nhìn lại quá khứ cảm thấy chuyện gì cũng đéo thể tin nổi. thế nhưng chuyện gì cũng lại là thật haha.
tính đến bây giờ có thể rất nhiều chuyện của em và cậu ấy mà anh đã quên rồi, có thể nhắc lại mới nhớ, có thể nhắc lại cũng vẫn không nhớ lol. cái thuở anh bám lấy từng mẩu tí hin đó để chèo chống, vô cùng cứng đầu lại còn cực đoan, anh sống những năm thiếu thời quay cuồng như phê thuốc vì em và Seunghyun. thế nhưng khi ấy anh không thiếu liều lĩnh. hiện tại anh chẳng can đảm cũng không đủ nồng nhiệt, anh trở thành một người được cho là người lớn, cuối cùng cũng biết thế nào gọi là cúi đầu thỏa hiệp với nhân sinh. anh truy cầu tĩnh tại thật lớn nhưng rốt cục chỉ đành xốc thẳng lưng ngồi xuống trước màn hình máy tính, đôi khi muốn rơi nước mắt lại lặng lẽ trốn ra gõ gõ một chút và thế là xong.
Long à, em hiện tại giàu như thế, em có từng bao giờ muốn quay về ngày xưa. cái khi mà mỗi sáng chỉ cần bước ra khỏi cửa phòng là có thể gặp ngay bản mặt mơ ngủ trông vô cùng ngâu si của những thằng thanh niên nghèo sống chung nhà. cái thuở Bích Beng còn là cái bọn đầu đất cãi nhau ỏm tỏi chỉ vì tối nay đứa nào phải nấu cơm và đứa nào phải rửa bát, hành trình mỗi ngày chỉ bao gồm từ ký túc xá đến công ty đến studio rồi đến quán thịt nướng ở cuối phố, viết nhạc đi hát đi diễn rồi lại về nhà, rảnh rỗi lại tự biên ra những đoạn rap ngẫu hứng vớ vẩn và cùng cười vào mặt nhau.
không phải là hiện tại không tốt, mà chỉ là có từng muốn quay về ngày xưa?
Long ơi, anh cứ nghĩ mãi về chuyện này. đời người ngắn lắm, bỏ ra thật nhiều năm tháng phí công giành được, dù có tên tuổi trường kỳ ghi vào lịch sử, sau này rốt cục cũng chỉ là một cái tên được khắc trên đá thôi.
em biết đấy
tính đến bây giờ có thể rất nhiều chuyện của em và cậu ấy mà anh đã quên rồi, có thể nhắc lại mới nhớ, có thể nhắc lại cũng vẫn không nhớ lol. cái thuở anh bám lấy từng mẩu tí hin đó để chèo chống, vô cùng cứng đầu lại còn cực đoan, anh sống những năm thiếu thời quay cuồng như phê thuốc vì em và Seunghyun. thế nhưng khi ấy anh không thiếu liều lĩnh. hiện tại anh chẳng can đảm cũng không đủ nồng nhiệt, anh trở thành một người được cho là người lớn, cuối cùng cũng biết thế nào gọi là cúi đầu thỏa hiệp với nhân sinh. anh truy cầu tĩnh tại thật lớn nhưng rốt cục chỉ đành xốc thẳng lưng ngồi xuống trước màn hình máy tính, đôi khi muốn rơi nước mắt lại lặng lẽ trốn ra gõ gõ một chút và thế là xong.
Long à, em hiện tại giàu như thế, em có từng bao giờ muốn quay về ngày xưa. cái khi mà mỗi sáng chỉ cần bước ra khỏi cửa phòng là có thể gặp ngay bản mặt mơ ngủ trông vô cùng ngâu si của những thằng thanh niên nghèo sống chung nhà. cái thuở Bích Beng còn là cái bọn đầu đất cãi nhau ỏm tỏi chỉ vì tối nay đứa nào phải nấu cơm và đứa nào phải rửa bát, hành trình mỗi ngày chỉ bao gồm từ ký túc xá đến công ty đến studio rồi đến quán thịt nướng ở cuối phố, viết nhạc đi hát đi diễn rồi lại về nhà, rảnh rỗi lại tự biên ra những đoạn rap ngẫu hứng vớ vẩn và cùng cười vào mặt nhau.
không phải là hiện tại không tốt, mà chỉ là có từng muốn quay về ngày xưa?
Long ơi, anh cứ nghĩ mãi về chuyện này. đời người ngắn lắm, bỏ ra thật nhiều năm tháng phí công giành được, dù có tên tuổi trường kỳ ghi vào lịch sử, sau này rốt cục cũng chỉ là một cái tên được khắc trên đá thôi.
em biết đấy
20170818
Long ơi Long à,
Long ba mươi mùa xuân thật rồi. sáng nay khi anh ngồi ở công ty lờ đờ cắm phone vào lỗ tai một sự trời xui đất khiến khiến anh bỗng dưng muốn nghe lại Dancing on my own. thế rồi khi đang replay bài ca u tình khốn nạn này trong văn phòng im phăng phắc anh nhớ đến sinh nhật em. mới chiều hôm qua anh còn bận dập phím chửi thề vì yg treated Long like shit và sự kiện phát mv usb quần què thì sáng nay ra anh chẳng còn tí lửa giận nào. các cháu vắt mũi chưa sạch vẫn còn đang bận cãi nhau liệu GD đã flop thật chưa BB đã bắt đầu nghẻo chưa nếu chưa thì bao giờ mới flop để thằng con nít tên abc gì đó ở cái nhóm nugu nào đó lên đời đi chứ... và anh nhận ra một tí khinh bỉ anh cũng chẳng còn anh chỉ còn lại nỗi lo em sẽ rơi vào cùng quẫn và bế tắc với khối tiền đồ em một tay dựng nên này. nếu đời người trung bình tính bằng 60 đơn vị thì Long à em đã dành cả nửa đời mình đổ vào cái tiền đồ to khủng bố này rồi em có thấy mệt chưa?
lol cái câu sến chó này biết bao nhiêu năm anh đã tưởng anh hết ngu xuẩn và dấm dớ thế rồi nhưng thật là... còn có cái củ cải gì trên đời quan trọng hơn là sống hạnh phúc đâu ôi Long giàu thế rồi Long hạnh phúc ở mức bao nhiêu điểm trên thang 10 của tài sản hả Long
Long ơi anh cầu em bình yên, bình yên đến độ mười năm nữa gặp lại nhau chúng mình chỉ thấy mỹ mãn mà thôi. không cần hoài niệm cũng không cần vọng niệm.
à bản thân anh đã không ăn gì suốt hai ngày nay, anh được dịp chân chính hiểu thế nào là sợ đồ ăn sợ đến phát khiếp rồi. anh tự cảm thấy chuyện này có chút relate, thế nên sẽ không nói những lời thừa thãi nặng nề như Long ơi hãy ăn nhiều lên đi. bởi vì ăn thật ra cũng là một chuyện khó khăn lắm không ăn nổi là không ăn nổi thôi, dù gì thì thực tế cho thấy chẳng có ai ép Long mập lên vài cân được thế thì còn nói ra làm gì cho thêm sầu nhau... Long có thể tự làm mình thống khoái là tốt rồi, tình yêu của anh nhỏ bé của vạn người yêu em ngoài kia cũng thật nhỏ bé và dù cho có to lắm thì cũng xa lắm, đến hết kiếp cũng không chạy tới em được. để làm gì à? để xoa lên lưng em bảo rằng không sao đâu không cam tâm thì đừng buông tay và ngược lại, thế thôi, chẳng cần phải nghĩ nhiều thêm làm chi.
Long ơi em gánh cả thế giới của bao nhiêu người em gánh tiền đồ gánh công danh gánh uy tín gánh kỳ vọng gánh hết cả phong hoa tuyết nguyệt yêu ghét tình thù. anh thương em bao nhiêu cũng chẳng đủ.
dear người tình xinh đẹp ẩm ương sinh ngày mười tám tháng tám năm một ngàn chín trăm tám mươi tám, anh mong em đời này nhận về xứng đáng.
Subscribe to:
Posts (Atom)