20170822
odd#8
ôi bỗng dưng nghĩ đến việc mỗi khi không có seunghyun ở nhà jiyong sẽ lại điềm nhiên như không có gì lấy áo của hyung ra mặc hàng ngày, vào sinh nhật mình jiyong sẽ ngồi xuống tán gẫu với hyung những câu chuyện tủn mủn đời thường và nhẹ nhàng ném ra sau đầu toàn bộ thiên hạ rộng lớn bên ngoài, sau đó lại một mình quay về nhà, sắp xếp xong lịch trình, chạy ra chơi với mèo, ngắm tranh uống rượu và mỉm cười hài lòng khi lăn lộn trong cái áo trên chiếc giường mát rượi còn ám đầy mùi của hyung. jiyong ba mươi tuổi trầm lắng lại, cõi lòng lại rộng mở hơn, đáng yêu như chưa từng thay đổi bao giờ, không còn khư khư ôm trong người một bầu trời bão tố bất an. seunghyun à, chúng mình ở bên nhau bởi hai đứa vẫn còn sống và cần phải ở bên nhau thì mới sống được.
ôi hoá ra chỉ có tôi là phức tạp chỉ có thế giới này phức tạp thôi, năm thứ mười một rồi và thật ra gd n top chả quan tâm gì nữa đâu.
đây là loại tình ái thản nhiên và bao dung mà những đứa nhóc non vụng ngô nghê chỉ mới hai mươi tuổi đầu chúng tôi, dù trông mong nhiều thêm bao nhiêu đi nữa thì cũng không có cách nào hiểu được. thật sự không có cách nào hiểu được.
(có rất nhiều khi muốn dành cho gd n top cả mười ngàn chữ, nhưng cũng không biết phải viết thế nào)
(mà cũng chả viết được lol)
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment