20150819

Cái chuyện sanh nhật ấy mà

Chuyện số một: vì sanh thần của Long nên trước tiên phải khen phải phát rồ vì Long cái đã =)) tại vì Long đẹp đó!

Và sau đây là loạt bằng chứng chứng minh rằng Chê Đê dạo này thật cmn xinh xắn diễm lệ động nhân vừa bánh bèo lại còn rất lụa nà.


20150805

s o g a y




Gay quá. Quá gay.

Thế này mà còn không gay thì phải thế nào mới là gay ?

Cứ như sợ thế giới không biết mình gay... '_'


Jiyong đẹp quá thể đáng. Trắng trắng mềm mềm dặt dặt dẹo dẹo. Đẹp muốn thổ huyết TT^TT Nhìn hắn vui vẻ nên thấy cũng vui. Vui vẻ và thoải mái. Mặc dù làm ra cái MV quá dơ =)) Seunghyun cũng thế. Mắt mũi miệng vẫn cứ đẹp đẽ chết người, bớt đi mấy phần cao ngạo thần bí, lại bù thêm được mấy phần chân thật. Đứng bên nhau đẹp thế đấy, mỗi cái liếc mỗi một lần chạm vào nhau đều hài hòa kỳ lạ, không cần dè dặt miễn cưỡng vì ai khác.


Jiyong lại là Jiyong ngọt ngào, thích xù lông, thích bay nhảy, thích hồ nháo. Jiyong không còn u uất, không còn nặng nề. Jiyong có anh chàng hàng xóm Seunghyun quái gở và dịu dàng. Có cảm giác như cái thuở Vol 1 ấy mãnh liệt và ngây ngô bao nhiêu thì bây giờ lại càng gần gũi chân thật bấy nhiêu. Thôi thì cũng sắp già mẹ hết, oppa cứ gei thế đấy đếch sợ bố con thằng nào đâu nhé...


Nói thế thôi chứ tóm lại là bị dơ! =)) MV rất xúc động và đầy tính nhân văn, chân thành cảm ơn. À xin gửi đôi lời nhắn nhủ rằng thì là mai sau Táp và Chi Đi có cùng nhau đi trại thì vào trong đấy nhớ chăm chỉ nhặt xà phòng !



20150804

| what we'd say |


- Nhân một đêm tiễn một người nào đó đi về trời Âu và bỗng dưng nổi mood ngấu nghiến lại mấy cuộc tình xưa nay. - 


Chả là bỗng dưng mình nhớ đến Seunghyun và Jiyong, sau một đêm chăm chú đọc lại fanacc của Hồ Quân và Lưu Diệp, đọc weibo của Hạ Hà và Lạc Lạc, đọc nhật kí của Tiểu Khải Ni và ngắm lại Trình Điệp Y của Trương Quốc Vinh để rồi mường tượng cả ra một bóng lưng đơn độc đến sâu thẳm của Đường Hạc Đức. Thế là suốt một đêm bị vùi trong cả vạn con chữ, đọc và nhìn ngấu nghiến, mắt mũi đều kèm nhèm cả, đến khi sờ vào trong lòng thì lại thấy sững sờ. Seunghyun và Jiyong cứ như thế mà hiện lên cả trong đầu mình, đại biểu cho cái thứ tình cảm yêu thương mà nói thật là lâu lắm rồi chắc là già cả nửa năm rồi mình mới lại có. Mình vẫn cứ quay về cong lưng ra mà đẩy cái thuyền này ngay cả sau khi mình bị cái tên Jiyong hư hỏng ấy quay cuồng, nhưng đây là lần đầu tiên kể từ khi nào chẳng nhớ mình mới lại cảm thấy cái loại vực sâu này thật ra bi thương mà rực rỡ đến nhường nào.


Mình cứ thế lôi tất tần tật các cuộc tình trai ấy ra, nhai nuốt lại một lần nữa, những cuộc tình trai hầu hết chẳng có ngọt ngào sủng nịnh như tiểu thuyết, mà theo đam mỹ thì chắc phải gọi là BE luôn nhỉ :)) haha, nhưng mà mình không có khái niệm BE trong đầu, đối với mình cuộc đời của bất cứ ai cũng không thể xứng đáng bị đính một cái từ khóa kiểu #kếtthúctồi để kết luận, không có bad, chỉ có sad hay happy, mà âu đấy cũng phải là do họ tự định đoạt mình cuối cùng đối diện với người kia là buồn hay vui, viên mãn hay ân hận, bởi vì sẽ chẳng có kẻ ngoài cuộc nào thấm thía nổi cái sự vi diệu đó cả. Những cuộc tình trai đi vào lịch sử. Đôi khi mình nghĩ có khi nào bởi vì họ dang dở, nên họ được tôn thờ đến thế?
Câu nói vừa rồi tất nhiên là đã khai trừ Tiểu Luân và Tiểu Ni >///<


Lại nói về Seunghyun và Jiyong. Chả là gần đây nghe phong phanh Seunghyun anh ấy bảo anh ấy chưa bao giờ yêu đương cặp kè bồ bịch với gái bao giờ. Đáng lẽ bình thường thì sẽ cười đến vô cùng sôi nổi cười ngoác mồm ngoác miệng ra rồi, nhưng bỗng dưng lúc đấy lại chỉ muốn khóc. Trong lòng thì đành phải tự vả sao mày drama thế hả con, thế nhưng, bao nhiêu năm trời bọn họ đã đi được như vậy, chỉ có điều đó thôi cũng đủ để khiến người ta vừa cảm động lại vừa thấy cay đắng trong lòng. Thế rồi mình giật mình nghĩ rằng, mình không muốn phải để bất kỳ ai trong hai kẻ này giống như Hồ Quân mà thốt lên rằng, tôi chỉ có thể để người đó ở yên trong lòng mình, đến khi già rồi có lẽ mới đủ dũng cảm để nói ra.
Không muốn chút nào.


Mình từng đọc đam mỹ và thích lắm một câu thế này, “Tôi là một người đàn ông, người yêu của tôi cũng là một người đàn ông. Và tôi gọi đó là một phép màu.” Bây giờ nghĩ lại, cảm thấy đúng vậy, Seunghyun hay Jiyong hay bất cứ những gã đàn ông nào ấy ngoài kia hay thậm chí nếu đấy là một sự ảo tưởng ngớ ngẩn ngờ nghệch nhất quả đất, mình cũng muốn gọi đó là một phép màu.

Ngoài kia người ta đấu tranh, kêu gọi và tuyên truyền cho quyền lợi của người đồng tính hằng ngày, mình mà ngồi đây nói thêm đi nữa cũng không được gì mấy, hơn nữa thể nào cũng lủng lẳng sứt sẹo chẳng hùng hồn nên thơ và hay ho được như người khác, haha. Mình không dám nhận bản thân là người có thể kiên cường đứng ra đấu tranh cho cái gì cả đời này, mình chỉ có lòng ngưỡng mộ. Mình ngưỡng mộ việc trên đời này đã có những kẻ như vậy, gặp được nhau, gần nhau, yêu nhau. Họ chưa chắc đã bạc đầu cùng nhau, nhưng chỉ là bởi vì bọn họ đã yêu nhau, yêu đến như thế, nặng trĩu và say sưa đến như thế, đau thương như thế mà cũng đủ đầy đến nhường vậy.


Có một dạo mình đặc biệt mê mẩn Ánh trăng nói hộ lòng tôi, ban đầu chủ yếu là vì mê mẩn Đặng Lệ Quân tha thiết đằm thắm quá. Một bài hát như một lời thệ ước luẩn quẩn, ngọt ngào và lưu luyến như thế, kì lạ thay, đọng lại với mình thế mà lại là day dứt. Một loại lỗi giác như thể đang đứng ở phía cuối của một đoạn nhân duyên, vu vơ quay đầu lại gặp được những con người ngày xưa trong khoảnh khắc ngây thơ yêu đương và hứa hẹn ấy, những con người lúc bấy giờ đã xa thật xa, âm ỉ mà hối hận, vươn ra được chỉ còn là một lòng bàn tay trống trải. Một loại kí ức dịu dàng mà bén nhọn đến thế.

Trương Quốc Vinh hát bài hát ấy, mãi sau này mình mới biết. Sau đó, lần tiếp theo mình nhấn nút play, mình khó chịu đến mức ấm ức không thể khóc.
Và mình nghĩ, chuyện của bọn họ, hóa ra lại đẹp đẽ và bi ai đến tột cùng như thế.


Đôi khi mình cảm thấy con người mình ấu trĩ quá mức, vừa thích than thở cằn nhằn, cảm thấy già cỗi lắm rồi, thế mà có những lúc bỗng dưng lại mơ mộng nhiều đến không đếm xuể. Seunghyun và Jiyong ấy, mình không còn nồng nhiệt như đã từng, ngược lại cảm thấy như bây giờ cũng thật tốt rồi. Lần này mình cuối cùng được nhìn thấy Big Bang không dùng hết sức mà gắng gồng cho qua mấy cái danh vị nghe sang sang và vui tai của showbiz nữa. Seunghyun và Jiyong họ không còn là những chàng thanh niên u sầu nữa, mình cũng không còn quá thích thú với việc tự ngược đãi vì con thuyền này nữa. Chúng ta rất nhanh rồi sẽ già, chưa chắc sẽ cùng nhau bạc đầu, nhưng sẽ bạc đầu mà cùng nhau mơ mộng.


Những con người yêu nhau ngoài kia. Nồng nàn đến mấy, cũng không phải là sẽ chết vì nhau. Phải sống vì nhau, cuộc đời ngắn như vậy, nhất định phải sống càng lâu càng tốt, không nên ngây ngô như vậy nữa, chết rồi, tất cả sẽ chỉ còn là một thứ đã từng. Khi gặp lại, nếu có thể ôm lấy nhau mà khóc lên thì thật tốt, tốt lắm, để rồi sau nữa có thể nhận ra đó là người ấy, thì ra chính là người ấy, cuối cùng đã băng qua được năm tháng để mà khắc ấn thật sâu vào tâm can nhau.



Chúng ta hãy chỉ là những con người bình phàm đang yêu nhau thôi, như vậy có được không? Tôi không phải là nam hay nữ, bạn cũng không cần phải là nữ hay nam. Chúng ta đến từ nhân duyên, và đó là một loại phép màu kì diệu nhất trên đời.



20150705

[Review] Đương Niên Ly Tao - Hà Hán

ĐƯƠNG NIÊN LY TAO (NĂM ẤY BIỆT LY)

Image

Tác giả: Hà Hán.

Chuyển ngữ: Thích Tự Sướng và QT

Thể loại: Cổ trang, cung đình quyền quý, quân x thần, trọng sinh, niên hạ, ngược, HE.

Số chương: 70 chương + 2 phiên ngoại.

Online: Fangsui Fan
Ebook: STent

Văn án:

Lạc Bình cả đời mê làm quan, kinh qua tam đại triều đình nhà Chu, cho đến khi quan bái khanh tướng.

Hắn vì Đại Thừa cúc cung tận tụy, cuối cùng lại nhận lấy kết cục thân bại danh liệt.

Nếu một lần nữa được làm lại…

Lạc Bình thề, nếu một lần nữa được làm lại, ta vẫn sẽ phụ tá Quân vương của Đại Thừa, cho tới khi y không cần ta nữa.

Nhưng mà lần này, ta sẽ không đi sai một bước, tự huỷ hoại bản thân, cũng huỷ hoại giang sơn người kia nắm giữ.


::::::

20150608

#odd and #flop

- Tóc tai cháu Long đẹp vãi nuôn các thím ạ, quả màu đỏ chót hất hất sang một bên ấy. Mà không phải tóc không nữa mà nguyên xi cái bộ dạng của nó chứ đờ mờ... Đây chính là gừng càng già càng cay đó, không có mơn mởn nõn nà xinh tươi như các bé trai thiếu niên mà nó câu nhân trên một đẳng cấp khác rồi... TMD chứ xinh muốn chết đi được @@ Mà nói đi cũng phải nói lại, mình thích nhất vẫn là cái bộ dạng trong trẻo đơn thuần của Long cơ. Có một đoạn, cái đoạn uống rượu quậy phá các kiểu ấy, mình đã phải giật mình chứ ủa bộ đây là clip cũ cắt ra ghép dô hay sao dợ... Trời ơi mặt mũi tóc tai cả cái điệu bộ mong manh đáng yêu mộc mạc đó nó y như ngày xưa luôn ấy =(( thề luôn huhu thiệt đtcn...

- Nhân nói luôn chuyện MV, thiệt sự là... Mình đợi 3 năm và nhận ra là mình chả đợi album hay cb hay cái cm gì cả, mình đích thị là đợi để nhìn thấy Bích Beng vẫn ở chung với nhau một chỗ như thế, không drama không giả vờ giả vịt không cần khép nép ý tứ như thế. Cái fan thích rất đơn giản, đó là thấy được hỉ nộ ái ố của thần tượng là sự thật, còn cái mà fan ghét cũng rất đơn giản, là nhận ra thần tượng vốn chả coi mình ra cái cục shit gì cả...

- Nghe đồn đang war các kiểu rất dữ dội, và okay surprise~ thậm chí cho đến hôm nay mình mới bò đi coi đám MV của bọn BB :))) Cả tuần nay mình thậm chí còn không onl fb, tức là còn chả biết chúng nó đang chửi nhau vì cái gì, chỉ có lúc kéo feed mới nhận biết được tinh thần mn vẫn đang rất high thế thôi... Rồi thì fellow chị em hàng họ các kiểu đều kéo nhau đi vote MCount với Inki với cái cc gì đó nữa ko biết mình thì chả vote được phiếu nào, ờ thì fan này hơi bị chân chính haha. Chủ yếu là tại vì mình rất mệt và vô cùng lười. Thề chứ dạo này lười qtqđ và thật ra thì các bạn cháu muốn war cũng tốt, cho thế giới bớt lặng như tờ đi một tí... Nhưng mà, okay really? Là do mình đã bắt đầu già rồi hay thực sự thế giới này đang dần dần nhàm chán đến mức mình thậm chí không muốn động một ngón tay đi thăm dò tình hình tin tức nữa vậy.....? o_O

- Well and in conclusion, mình cảm thấy có thể cho mình nhìn thấy đám Bích Beng gần như vậy là đủ rồi. giờ mới chân chính cảm nhận được là award danh hiệu cái mẹ gì cũng quá sức là drama đi...

- Thì dạo này cũng không ham hố lăn xả gì nhiều lắm, nhưng mà chuyện là đi đâu cũng thấy cái trend #5_dòng_kẻ #nhóm_nhạc_nữ_mới_debut_của_YG với #BIGflop #già #flop và okay tui cũng không muốn quá phận gì đâu cơ mà mấy thím xào đi xào lại ba cái bài này quài không thấy nó hơi bị chán và lố rồi à...?


- Một cái gạch đầu dòng không liên quan nữa. Cụ Einstein từng phát biểu cái câu gì đại khái là thay đổi một định kiến xem ra còn khó hơn phá vỡ được cái hột nguyên tử. Chỉ nói thế thôi. Tất cả những ai bảo chúng tôi chảnh chó, khinh thường xã hội, nhạt nhẽo, ngu ngốc, không có một tí nội hàm nào, các cậu cứ việc tiếp tục. Bởi vì chúng tôi vẫn đang rất mạnh giỏi. Và còn nữa, có vẻ các cậu khá nhọc lòng vì tụi tôi, nhưng mà cái chính là chúng tôi lại sống rất tốt mà lại còn rất nhàn nhã quang minh. Chúng tôi ngược lại, vốn không cần phải lo đối phó với ai cả. Okay.

20150606

Lảm nhảm – 1930 và Hương đại tỷ.


Mình có một cái tật, là tâm tình vô cùng dễ bị dao động.

Tỉ như đọc một cuốn sách, xem một bộ phim, chứng kiến cuộc đời của một người hay nhiều người diễn ra một cách kinh diễm đến tê tâm liệt phế, mình sẽ ngay lập tức cả ngày ngồi đần mặt ra vì bị choáng ngợp.

1930 cũng lại là một thiên truyện như thế. Và phải nói là mình vừa hâm mộ Hương, cũng vừa ghét Hương.


Truyện của Triệt Dạ Lưu Hương luôn thấm đẫm mùi đời, đó là lý do khiến cho mình phi thường ngưỡng mộ và cảm kích với chị, bởi vì chị đã gián tiếp mà khẳng định rằng đam mỹ không hề là một thể loại văn chương ngu ngốc, rỗng tuếch, lại toàn hư cấu và chỉ biết có tình sắc cấm luyến. Đam mỹ của chị là một thứ đam mỹ cũng không còn là đam mỹ nữa. Hương kể chuyện một cách vô cùng bàng quan, chị hoàn toàn đứng nghiêm chỉnh ở vị trí của một người nằm ngoài cuộc chơi, trần thuật lại cho những kẻ nằm ngoài cuộc chơi khác được biết, chị hầu như không hề có chủ ý muốn thay mặt bất kỳ kẻ nào trong cuộc để kể chuyện. Phần còn lại, chị đều nhường lại cho người đọc tự cảm thán, tự thương tâm, tự yêu thích, tự phẫn nộ, một chút cảm xúc chủ quan của mình chị cũng không bộc lộ ra. Này khá là thâm, bởi vì truyện của chị không ngược đến tê tái con người thì đã không phải truyện của Triệt Dạ Lưu Hương...

Thật vậy, truyện của Hương khá là tối. Nhân vật của chị rất nhiều người đẹp, nhưng chị lại có vẻ không thích đi buff cho cái sự xinh đẹp đó của họ, bởi vì như mình đã nói, truyện của chị rất đời, đôi khi dung tục, nhưng rất thật. Nói thế nào nhỉ, Hương chắc chắn không có bao nhiêu phần thủ hạ lưu tình với đứa con tinh thần mình đã đẻ ra cả. Chị sẽ không tiếc mà ngược nhân vật đến chết đi sống lại, còn phần thương cảm ai oán sau đó thì cũng tiếp tục không ngần ngại quăng lại cho độc giả làm thay. Thật ra cũng không phải vì Hương thích S con mình, mà mình cảm thấy Hương phải làm thế thì đúng hơn, bởi vì đó là logic plot mà chị phải theo. Truyện của Hương có đầy đủ mọi thứ tăm tối nhất, từ ma túy, thuốc phiện, mafia, cưỡng hiếp, thanh trừng, giết chóc, bắt cóc, tra tấn cho đến cả việc mỉa mai giới nhà giàu và giới truyền thông. Chị viết về mafia, phe phái, thuốc súng, hàng trắng một cách rất chuyên nghiệp, hoàn toàn không phải là đang dùng kiểu viết cường điệu về xã hội đen để thỏa mãn các thiếu nữ mơ mộng thích hư cấu thích uy phong. Từ giọng văn của chị, thật sự có thể vắt ra được nước mắt trong đó. Mà mình ghét Hương cũng từ cái này. Bởi vì đọc truyện của Hương mệt quá,...rất đau lòng.


Cái đau thấm nhuần trong 1930 không phải là cái đau có thể sớm chiều mà bộc lộ thành lời. Bởi vì như hiện giờ, mình cũng không còn biết hình dung nó như thế nào nữa... Cứ tưởng tượng, nó giống như một loại virus bén rễ trong người, sau đó chầm chậm lan tỏa ăn vào mạch máu, rất nhức nhối, nhưng không gạt bỏ được, cũng không muốn. Có lẽ mình không giống như chị Như edit bộ này xong liền có thể khóc thành lời, mình một giọt cũng không khóc được. Chính là do cái kiểu ngược này nên mới nói Hương thật sự là rất ác... Cái đau lòng mà không thể khóc được mới chân chính là cái đau nghẹn không chịu nổi.

Nói lan man cũng chỉ là đang cảm thán giờ phút này mình đau lòng quá, muốn khóc quá mà không khóc nổi...

Nếu so với cùng một bối cảnh nguy hiểm mịt mờ cùng với một anh thụ kiên cường khôn ngoan chung tình như vậy, thì rõ ràng 1930 so với Diệp Gia đã trưởng thành hơn rồi. 1930 chính là đời, và được cấu tạo hệt như một đoạn lịch sử, khi mà Phạm Cửu sẽ không có được viên mãn trong bi thương như Diệp Gia, mà cuối cùng vẫn chỉ là ái tình trong đợi chờ thế thôi... Nhiều người hụt hẫng với cái kết bởi vì nó dang dở, nhưng mình thấy kết thúc như vậy chính là đau thương nhưng lại thích hợp và đẹp nhất. Bởi vì như đã nói, 1930 là hiện thực là lịch sử trong một chiều không gian ảo. Mà lịch sử thì không có khoan nhượng, không có mơ mộng, ngược lại, mãi mãi vẫn là tàn khốc... Hương không muốn viết về tàn khốc, cái Hương muốn viết là về ái tình trong tàn khốc, vì vậy chị không trực tiếp chém chết ái tình, chị chỉ để OE để nó tự mà lụi tàn.


Rất nhiều người không thích Hương. Mình nghĩ có lẽ bởi vì Hương đã vượt qua cái cảnh giới mà đại bộ phận độc giả (hủ nữ) có thể thẩm thấu được, nên họ không thể nào thấy nó hay. Bởi vì thật sự có thể nói rằng Hương không có nuôi mộng tưởng cho nhân vật của mình một tí nào, cũng không thèm hướng đến thỏa mãn nhu cầu đọc đam mỹ của bất kỳ ai cả. Riêng mình, mình không phải phong phú vốn sống vốn hiểu biết gì cho cam, bằng chứng là mình chưa bao giờ đủ khả năng và đủ bình tĩnh mà ngồi phân tích tỉ mẩn từng thứ chị viết ra mặc dù toàn là những thứ mình thích không chịu được ấy >< Mình chỉ thấy tuy mình kiêng dè cái ngược của chị vì sợ trải qua đau lòng, nhưng mình lại cực kỳ khâm phục cái ngược ấy. Viết ra được những thứ như vậy, Hương phải mang một tâm tình sâu đến nhường nào...
.
.
Phải nói vẫn là, giới đam mỹ thực may mắn có một kẻ như Hương đã đi nhúng chân vào.


20150503

một tí trào phúng gần đây =))

Chuyện #Inkigayo nhìn-muốn-thủng-cái-mặt-người-ta của Long lụa.
Chời ơi Long ơi cái cờ líp chưa được 1 phút nữa hà, mà chế cap phải giây nào cũng thấy cái mặt cưng nhìn ảnh chung thủy hết hà. Cảm thấy muốn đội quần dùm. Thu bớt lại cái đi bà nọi...=^= Mà nay Long được cái cười lên nhìn cưng quá e thẹn vãi đạn nên thôi đành tha cho tội mê trai. Thật thề là nụ cười của Long rất là mất dạy nhé, ngắm một phát chỉ muốn nhũn nhẽo hết cả người.

*Nhưng mà TOP oppa đợt này thấy gớm quá nha =)*

Và còn đây nữa idol nữ đình đám xứ Hàn xinh đẹp thách thức thời gian...
nhìn dô cái icon màu vàng cái iconnn~

// Kể chuyện ngoài lề một tí. Người thiếu lữ 18 là tôi đây khi mang ảnh đã 360 đi quét howold thì ra 17 còn ảnh gốc ảnh mặt mộc từ thuở 16 xa xưa mang vào quét thì lại ra 33... Tôi thật sự rất tức giận nhé. Một sự kì thị với người xấu sao??? =""= //


cre ảnh by me.

(từ rày ai có gọi thì gọi hẳn tên mình là An đi hen :v)