Chuyện là có một ngày kia, tôi trở về nhà và thấy
trước mắt mình đã đen thui, trong lòng lại rất tối. Ngày hôm đấy tôi tựa hồ nhận
ra cả thế giới bên ngoài hình như chẳng có ai vừa lòng nổi với tôi, nếu không tại
sao cái gì xấu xí cũng có thể đổ lên đầu tôi như thế được.
Tôi rất xấu tính. Tôi vốn không xinh gái dù chỉ
một tí tẹo nào. Tôi cũng không nữ tính, thậm chí vô cùng hồ đồ vụng về, làm cái
gì cũng không biết kiềm chế khép nép. Tôi không giỏi ăn nói, không biết tranh
chấp, không biết lươn lẹo. Nói chung, tôi là một kẻ xấu tính cục mịch, xấu tính
bởi vì tôi muốn thế, xấu tính một cách không có kế hoạch. Xấu tính và quá dễ
đoán.
Một kẻ như thế, nhưng vẫn có người muốn tìm
cách đối phó cho thật chuyên nghiệp. Và bọn họ, tình cờ đều là người thân của
tôi.
Ờ, nói một cách nôm na là như thế này, tôi giống
như là một đứa nhóc lông ngông lóc chóc ở khu hàng xóm, và chỉ bởi vì đứa nhóc
là tôi không được mẹ ở nhà cho nhiều tiền tiêu vặt lắm so với lũ con nít xung
quanh nhưng tôi đã kẹt xỉn đòi ăn nhiều hơn bọn họ một tí, vậy nên bọn họ bắt đầu
không thích tôi nữa.
Thú thực, tôi sợ hãi bị phán xét, vì vậy, tôi
không thích con người. Tôi không thích những công việc buộc tôi phải chạm mặt
quá nhiều người. Tôi ghét phải tự đo lường cái lòng của họ. Vì vậy tôi cực kỳ ồn
ào. Tôi nói rất nhiều, tôi phung phí bao nhiêu là năng lượng ở bên ngoài, tôi gặp
nhiều người, làm cho họ biết đến tôi, ít nhất là một tuần sau đó gặp lại họ vẫn
có khả năng nhận mặt tôi. Tôi phải chủ động, bởi vì tôi không bao giờ biết được
khi nào thì tôi sẽ ngồi trong một góc để đo lường người ta. Ít nhất, tôi muốn
chủ động tìm được một cái góc có cửa sổ.
Thế là tôi và người ta đi ngang qua nhau rất
sòng phẳng, nhưng dù gì thì tôi vẫn thích hóng gió ở cửa sổ hơn là ngồi ở khu vực
chính giữa bên dưới cái quạt trần to nhất phòng, vì vậy tôi nghiễm nhiên đứng ở
giữa của mọi thứ.
Thật là thế. Tôi làm vừa đủ tốt, mập vừa đủ
nhìn, cao vừa đủ quá trung bình, cận vừa đủ nặng. Vừa đủ tự do, và vừa đủ không
nhu nhược. Tôi ở giữa người ta.
Mẹ tôi vẫn hay nói rất nhiều, việc mày sinh ra
như thế nào, xung quanh mày là những con người như thế nào. Và khi mày thật sự
đi ra đời kiếm một cơ hội để lao động cống hiến cho người dưng, đến khi đó mày
sẽ phải biết mà trả nợ lại những ai. Bởi vì những ai đó, người ta cho mày một từ
máu mủ. Thế là tôi vẫn cứ ở giữa, lần này, là ở giữa có và chưa bao giờ tồn tại.
Hãy thử hình dung xem, chỉ trong cùng một
ngày, lại còn là một ngày đen thùi lùi hiếm thấy, một người thân của bạn có thể
hướng bạn mà không chút lưu tình nói ra những câu chua cay đến phát khóc, nhưng
đồng thời lại xuất hiện một người bạn, không có máu mủ không có nghĩa vụ, lại
có thể dùng một câu nói vô cùng đơn giản mà làm nên cả một ngày hôm đấy của bạn.
Nghĩ xem, thật là chẳng biết nên khóc hay nên cười
ra nước mắt.
Viết mấy thứ điên khùng, tôi nhận ra mình còn
những 4 cái deadline, là làm cho người ta.
Nhiều khi thắc mắc, deadline của mình thì chẳng
biết nó có hình thù như thế nào nhở.
Your words can either heal or kill someone’s
day.
Vẫn là thật lòng cám ơn ai đó.
Ai đó made my day. Mặc dù chắc cậu chả làm sao
mà biết được đâu.
[ Mình viết cái mớ ở trên hoàn toàn vào ngày 26/5/2015, tức là một năm hai tháng mười hai ngày trước, vì lúc đó trong người không có chỗ để chứa nữa nên cứ thế phóng ra, nhưng chỉ lưu nháp vì cảm thấy quá vớ vẩn, không ngờ tự dưng lại có thứ để bây giờ nhìn lại mình. Thế là nghĩ vậy thì phải úp lên, để đánh dấu thêm một chuyện nữa, rằng thì hóa ra quãng thời gian một năm hai tháng mười hai ngày cũng đủ để một người thay đổi hoàn toàn nhận định và quan điểm và cảm nhận của mình so với trước đây. ]
No comments:
Post a Comment