20150606

Lảm nhảm – 1930 và Hương đại tỷ.


Mình có một cái tật, là tâm tình vô cùng dễ bị dao động.

Tỉ như đọc một cuốn sách, xem một bộ phim, chứng kiến cuộc đời của một người hay nhiều người diễn ra một cách kinh diễm đến tê tâm liệt phế, mình sẽ ngay lập tức cả ngày ngồi đần mặt ra vì bị choáng ngợp.

1930 cũng lại là một thiên truyện như thế. Và phải nói là mình vừa hâm mộ Hương, cũng vừa ghét Hương.


Truyện của Triệt Dạ Lưu Hương luôn thấm đẫm mùi đời, đó là lý do khiến cho mình phi thường ngưỡng mộ và cảm kích với chị, bởi vì chị đã gián tiếp mà khẳng định rằng đam mỹ không hề là một thể loại văn chương ngu ngốc, rỗng tuếch, lại toàn hư cấu và chỉ biết có tình sắc cấm luyến. Đam mỹ của chị là một thứ đam mỹ cũng không còn là đam mỹ nữa. Hương kể chuyện một cách vô cùng bàng quan, chị hoàn toàn đứng nghiêm chỉnh ở vị trí của một người nằm ngoài cuộc chơi, trần thuật lại cho những kẻ nằm ngoài cuộc chơi khác được biết, chị hầu như không hề có chủ ý muốn thay mặt bất kỳ kẻ nào trong cuộc để kể chuyện. Phần còn lại, chị đều nhường lại cho người đọc tự cảm thán, tự thương tâm, tự yêu thích, tự phẫn nộ, một chút cảm xúc chủ quan của mình chị cũng không bộc lộ ra. Này khá là thâm, bởi vì truyện của chị không ngược đến tê tái con người thì đã không phải truyện của Triệt Dạ Lưu Hương...

Thật vậy, truyện của Hương khá là tối. Nhân vật của chị rất nhiều người đẹp, nhưng chị lại có vẻ không thích đi buff cho cái sự xinh đẹp đó của họ, bởi vì như mình đã nói, truyện của chị rất đời, đôi khi dung tục, nhưng rất thật. Nói thế nào nhỉ, Hương chắc chắn không có bao nhiêu phần thủ hạ lưu tình với đứa con tinh thần mình đã đẻ ra cả. Chị sẽ không tiếc mà ngược nhân vật đến chết đi sống lại, còn phần thương cảm ai oán sau đó thì cũng tiếp tục không ngần ngại quăng lại cho độc giả làm thay. Thật ra cũng không phải vì Hương thích S con mình, mà mình cảm thấy Hương phải làm thế thì đúng hơn, bởi vì đó là logic plot mà chị phải theo. Truyện của Hương có đầy đủ mọi thứ tăm tối nhất, từ ma túy, thuốc phiện, mafia, cưỡng hiếp, thanh trừng, giết chóc, bắt cóc, tra tấn cho đến cả việc mỉa mai giới nhà giàu và giới truyền thông. Chị viết về mafia, phe phái, thuốc súng, hàng trắng một cách rất chuyên nghiệp, hoàn toàn không phải là đang dùng kiểu viết cường điệu về xã hội đen để thỏa mãn các thiếu nữ mơ mộng thích hư cấu thích uy phong. Từ giọng văn của chị, thật sự có thể vắt ra được nước mắt trong đó. Mà mình ghét Hương cũng từ cái này. Bởi vì đọc truyện của Hương mệt quá,...rất đau lòng.


Cái đau thấm nhuần trong 1930 không phải là cái đau có thể sớm chiều mà bộc lộ thành lời. Bởi vì như hiện giờ, mình cũng không còn biết hình dung nó như thế nào nữa... Cứ tưởng tượng, nó giống như một loại virus bén rễ trong người, sau đó chầm chậm lan tỏa ăn vào mạch máu, rất nhức nhối, nhưng không gạt bỏ được, cũng không muốn. Có lẽ mình không giống như chị Như edit bộ này xong liền có thể khóc thành lời, mình một giọt cũng không khóc được. Chính là do cái kiểu ngược này nên mới nói Hương thật sự là rất ác... Cái đau lòng mà không thể khóc được mới chân chính là cái đau nghẹn không chịu nổi.

Nói lan man cũng chỉ là đang cảm thán giờ phút này mình đau lòng quá, muốn khóc quá mà không khóc nổi...

Nếu so với cùng một bối cảnh nguy hiểm mịt mờ cùng với một anh thụ kiên cường khôn ngoan chung tình như vậy, thì rõ ràng 1930 so với Diệp Gia đã trưởng thành hơn rồi. 1930 chính là đời, và được cấu tạo hệt như một đoạn lịch sử, khi mà Phạm Cửu sẽ không có được viên mãn trong bi thương như Diệp Gia, mà cuối cùng vẫn chỉ là ái tình trong đợi chờ thế thôi... Nhiều người hụt hẫng với cái kết bởi vì nó dang dở, nhưng mình thấy kết thúc như vậy chính là đau thương nhưng lại thích hợp và đẹp nhất. Bởi vì như đã nói, 1930 là hiện thực là lịch sử trong một chiều không gian ảo. Mà lịch sử thì không có khoan nhượng, không có mơ mộng, ngược lại, mãi mãi vẫn là tàn khốc... Hương không muốn viết về tàn khốc, cái Hương muốn viết là về ái tình trong tàn khốc, vì vậy chị không trực tiếp chém chết ái tình, chị chỉ để OE để nó tự mà lụi tàn.


Rất nhiều người không thích Hương. Mình nghĩ có lẽ bởi vì Hương đã vượt qua cái cảnh giới mà đại bộ phận độc giả (hủ nữ) có thể thẩm thấu được, nên họ không thể nào thấy nó hay. Bởi vì thật sự có thể nói rằng Hương không có nuôi mộng tưởng cho nhân vật của mình một tí nào, cũng không thèm hướng đến thỏa mãn nhu cầu đọc đam mỹ của bất kỳ ai cả. Riêng mình, mình không phải phong phú vốn sống vốn hiểu biết gì cho cam, bằng chứng là mình chưa bao giờ đủ khả năng và đủ bình tĩnh mà ngồi phân tích tỉ mẩn từng thứ chị viết ra mặc dù toàn là những thứ mình thích không chịu được ấy >< Mình chỉ thấy tuy mình kiêng dè cái ngược của chị vì sợ trải qua đau lòng, nhưng mình lại cực kỳ khâm phục cái ngược ấy. Viết ra được những thứ như vậy, Hương phải mang một tâm tình sâu đến nhường nào...
.
.
Phải nói vẫn là, giới đam mỹ thực may mắn có một kẻ như Hương đã đi nhúng chân vào.


2 comments: