20160829

Bộ sưu tập đôi mình nhìn nhau

Thì như tên =)) Đại loại là một chỗ để quăng vào các quả ảnh/fancam/cut tạp nham vân vân nhìn nhau trìu mến tình tứ của Tốp và Long để sau này buồn chán còn có cái để ngắm thôi =))

Chẳng qua do một ngày đẹp trời ngồi ngẫm nghĩ sao tới giờ mà mình còn bám hai đứa này như đỉa đói vậy, kêu chèo tàu ngầm mà chèo kiểu gì dai vkl =)) Thật lòng thì xì căng đan ru mồ gì gì rồi cũng phải nhạt, chỉ có cái chs mỗi lần ngồi nghĩ đến Tốp Long là nhớ ngay đến cái kiểu đôi chim gay này nhìn nhau mắt mũi lúc nào trông cũng lấp la lấp lánh. Nhìn ngang nhìn dọc nhìn kiểu gì cũng lại thấy đáng giá kinh khủng ;_; Tại vì giời ơi chingu bình thường người ta hổng có nhìn nhau theo ba cái phong cách ám mùi như vầy đâu huhu =))))









20160826

#canubelievehim



160826 GD Commented on TOP’s IG PostTrans: 
“Oppa, i’m going!” (he said it in a cute way~)
Credit: bb.translations : UncoverHallyu


Chẳng qua là vào cái ngày nhìn cả thế giới ngu ngốc này cố gắng làm như chúng nó hiểu tất tần tật mọi thứ trên đời làm mình rất buồn nôn trong khi mình thì đang ngập đầu trong deadline nhưng chả hiểu vì đâu tự dưng lại cứng đầu kệ mẹ thiên hạ lon ton đi tìm ngắm lại Long cái thuở gầy đét một mình cân cả cái world tour mấy năm về trước thế là bỗng buồn tê tái và rồi cuối cùng quyết định bò sang tumblr trước khi quay lại với mớ script chưa xong ngờ đâu lại tình cờ gặp cái phốt bắt quả tang này tương cho vào mặt. Nói chung chỉ là suốt cả một ngày cảm thấy mình quá không thuộc về cái xã hội ngu ngốc này, rồi tự dưng bắt gặp cái thứ này thế là cảm thấy xúc động quá chừng chừng mặc dù cái món lovestagram vốn đã là chuyện bảy thuở mười thì rồi..


CAN U BELIEVE HIM ;___;

20160820

Moment cứu đói =))



Sau cả ngày lê lết nhũn nhẽo cả người thì y như rằng về tới nhà là bị tương ngay quả này vào mặt =))))

Thanh niên mạt vận không có mệnh live stream, thôi đành chờ sang hôm mai chiến hạm này nó update rồi gặm tiếp =))

Phải lọ mọ chui lên phe phẩy khoe khoang quả skinship dằn mặt này ngay dù cũng chả có gì ghê gớm lắm nhưng chs vẫn cảm thấy epic =)) mặc dù mắt mũi đang kèm nhèm buồn ngủ chết mẹ =))

20160818

Sinh nhật. Lại là sinh nhật. Lại là già đi, lại là cảm ơn, lại là mãi yêu, lại là tiếp tục, lại là cùng nhau.

Hôm nay Long được hai chín cái xuân =)))))))))))))))))))))

Sanh nhật Long năm nào cũng có drama, nên năm nay sẽ lại tiếp tục ngồi hóng chuyện =))

Nói ra chắc lại bị chửi fan cây pốp não tàn, chứ năm nào mình cũng nhớ sanh nhật Long trong khi chả có năm nào mình nhớ tới sanh nhật của mình =))))))))))))))

Giờ mà lại thổ lộ và nói lời yêu với Long thì nói tới khi nào mới hết =)))

Long hai chín cmnr, tuổi hai mươi mỹ hảo đây là lần cuối cùng rồi. Sang năm đầu ba rồi, có khi bị tống vào trại luôn rồi. Thì túm lại là cả một thế hệ cùng kéo nhau già chung đấy. Trời ơi dạo này hay dớ dẩm dù bận muốn khóc và ngủ bao nhiêu cũng không đủ, nhưng vẫn cố gắng mỗi ngày dành ra tí ti thời gian đều đặn kéo feed kéo ins kéo tumblr mà thật ra chỉ cần ngắm Long cũng thấy đời nó tươi ra hẳn. Đến ngày sinh nhật cũng phải cố lết dậy lúc bốn giờ sáng để viết cho mấy chữ mặc dù đáng lẽ mục đích lết dậy sớm vốn là để ngồi gõ mail ;__; rồi cho đến khi về nhà lúc sáu giờ chiều và lăn lộn đau đớn ói mửa cho tới mười một giờ đêm vẫn nhớ phải chúc cho xong nốt =)))) Xong rồi còn hay tưởng tượng linh tinh, lo sợ linh tinh, mỗi lần buồn lại ngồi viết vớ vẩn linh tinh cho hai đứa, mà chắc cũng do đọc ba cái thứ fanfic canon quá nhiều...

Ngày mai BIGBANG mười tuổi.

Đi trại về đông đủ thì chắc Long đã ba lăm, cả đám đã là mấy ông chú thế hệ cũ. Hồi xưa có lo xa thì cũng chỉ là lo sau này cả đám có còn đứng chung một chỗ với nhau, có còn được thừa nhận có còn được hoan nghênh. Đi qua bao nhiêu cú drama bi phẫn đau buồn rồi giật mình thế là đã qua hết mười năm. Hồi đi coi MADE ngồi trong rạp khóc ngập lụt, căn bản là cảm thấy không thích cái không khí tạm biệt đây là lần cuối cùng ấy, sau đó về nhà tự hứa sẽ viết hẳn một bài review tâm huyết để sau này còn nhìn lại nhưng rồi cũng không viết nổi vì cho tới lúc này vẫn không thể sắp xếp nổi cảm xúc của mình.

Căn bản là rất sợ những thứ mới hôm nay còn đem lại hân hoan nhưng mãi sau này mới biết khi ấy chính là lần cuối cùng.

Mười năm cái gì xấu xí xui xẻo cũng xảy ra rồi, bây giờ nhìn lại mới thấy, scandal cũng không phải là thứ tệ nhất, giả như mười năm mà sạch bong kin kít không có cái scandal nào chắc còn gây thót tim hơn. 

Thật ra tệ nhất phải là tan vỡ mà không cách nào có thể hàn gắn lại được nữa.

Ngày xưa, Long chính thức debut chỉ một ngày sau sinh nhật mười chín tuổi (thật ra riêng mình vẫn muốn gọi là sinh nhật mười tám tuổi hơn...). Tuổi mười chín từ hôm đó cũng vĩnh viễn bước theo một lộ trình khác không có quay đầu. Cứ như thể ngày 18 sinh ra là để có ngày 19, Kwon Jiyong sinh ra là để đi cùng BIGBANG. Lúc này mà nhìn lại quá khứ, chắc chỉ có thể cảm ơn Jiyong vì đã lớn lên tốt đẹp lương thiện và tuyệt vời như vậy, cảm ơn đã cùng nhau lớn lên cùng nhau già đi, vì đã không từ bỏ, vì đã luôn quay đầu lại.

Cảm ơn vì đã được sinh ra trên đời.

Mười năm cái gì cũng đã đạt được, thành công, danh tiếng, vị thế, tiền của. Nếu phải nhìn về tương lai, thì chỉ có duy nhất mong ước dù là Jiyong dù là Seunghyun dù là BIGBANG thì cũng hãy sống theo cái cách mà hồi mười tám hai mươi bọn họ đã từng muốn sống, làm mọi thứ mình thích và không cần phải sợ đánh đổi bất kỳ thứ gì trong đời. Cái gọi là miệng lưỡi thiên hạ hay định kiến xã hội đều đã cùng nhau trải qua đã từng nhìn rõ cả rồi, vì vậy thật lòng lời chúc vào thời điểm này chỉ có mỗi một việc, dù là làm gì cũng được, chỉ mong rằng cả bọn rồi sẽ đều hạnh phúc, hay đúng hơn là sẽ chọn sống hạnh phúc, một loại hạnh phúc có giá trị nội hàm từ tận đáy lòng, không phải bất kỳ một loại hạnh phúc sinh ra từ việc cố gắng lấp đầy một thứ thước đo nào khác mà xã hội này mong muốn. Mong rằng thật nhiều năm nữa sau này cũng sẽ không hề hối hận vì những gì đã lựa chọn. Mong rằng, sẽ không bao giờ phải chấp nhận cúi đầu thỏa hiệp với nhân sinh.

Long hai mươi chín, đã cười thoải mái hơn hồi hai mươi lăm xinh đẹp kiêu sa rực rỡ, đã biết điều tiết cảm xúc tốt hơn, an ổn kiên cường và bình thản hơn. Long là con rồng bé nhỏ là sư tử kiêu hãnh. Long cuối cùng cũng biến giấc mơ được trở thành giấc mơ của người khác thành sự thật. Long là hy vọng là mơ mộng là câu chuyện thanh xuân rực rỡ nhất. Nếu người khác có tình nhân thanh mai trúc mã khắc cốt ghi tâm thì mình cũng càng tự hào đã dùng mấy năm thanh xuân của mình để lăn lộn vừa khóc vừa cười vừa phấn khích vừa buồn đau vừa giận dữ vì Long và đồng bọn =))

Dạo trước trong giới fangirl rộ lên cái quote về idol nghe nó bốc mùi ngôn tình muốn nổi cả da gà mà các mẹ đều thi nhau share về, còn riêng mình thì thấy nó vớ vẩn chết bỏ ra =)) Mặc dù vậy nhưng vẫn không thể phủ nhận, cũng giống như mọi fangirl dính vào cái kiếp cảm tử, bất chấp ôm bom nhảy hố cùng một tình yêu ở xa lắc xa lơ trong khi biết rõ mình vĩnh viễn không có đường lui; dù là sau này còn có bao nhiêu cái mười năm nữa, thì Kwon Jiyong và cả BIGBANG vẫn sẽ mãi là tín ngưỡng đẹp nhất còn ở lại trong lòng.


20160807

150526

Chuyện là có một ngày kia, tôi trở về nhà và thấy trước mắt mình đã đen thui, trong lòng lại rất tối. Ngày hôm đấy tôi tựa hồ nhận ra cả thế giới bên ngoài hình như chẳng có ai vừa lòng nổi với tôi, nếu không tại sao cái gì xấu xí cũng có thể đổ lên đầu tôi như thế được.

Tôi rất xấu tính. Tôi vốn không xinh gái dù chỉ một tí tẹo nào. Tôi cũng không nữ tính, thậm chí vô cùng hồ đồ vụng về, làm cái gì cũng không biết kiềm chế khép nép. Tôi không giỏi ăn nói, không biết tranh chấp, không biết lươn lẹo. Nói chung, tôi là một kẻ xấu tính cục mịch, xấu tính bởi vì tôi muốn thế, xấu tính một cách không có kế hoạch. Xấu tính và quá dễ đoán.

Một kẻ như thế, nhưng vẫn có người muốn tìm cách đối phó cho thật chuyên nghiệp. Và bọn họ, tình cờ đều là người thân của tôi.

Ờ, nói một cách nôm na là như thế này, tôi giống như là một đứa nhóc lông ngông lóc chóc ở khu hàng xóm, và chỉ bởi vì đứa nhóc là tôi không được mẹ ở nhà cho nhiều tiền tiêu vặt lắm so với lũ con nít xung quanh nhưng tôi đã kẹt xỉn đòi ăn nhiều hơn bọn họ một tí, vậy nên bọn họ bắt đầu không thích tôi nữa.

Thú thực, tôi sợ hãi bị phán xét, vì vậy, tôi không thích con người. Tôi không thích những công việc buộc tôi phải chạm mặt quá nhiều người. Tôi ghét phải tự đo lường cái lòng của họ. Vì vậy tôi cực kỳ ồn ào. Tôi nói rất nhiều, tôi phung phí bao nhiêu là năng lượng ở bên ngoài, tôi gặp nhiều người, làm cho họ biết đến tôi, ít nhất là một tuần sau đó gặp lại họ vẫn có khả năng nhận mặt tôi. Tôi phải chủ động, bởi vì tôi không bao giờ biết được khi nào thì tôi sẽ ngồi trong một góc để đo lường người ta. Ít nhất, tôi muốn chủ động tìm được một cái góc có cửa sổ.
Thế là tôi và người ta đi ngang qua nhau rất sòng phẳng, nhưng dù gì thì tôi vẫn thích hóng gió ở cửa sổ hơn là ngồi ở khu vực chính giữa bên dưới cái quạt trần to nhất phòng, vì vậy tôi nghiễm nhiên đứng ở giữa của mọi thứ.

Thật là thế. Tôi làm vừa đủ tốt, mập vừa đủ nhìn, cao vừa đủ quá trung bình, cận vừa đủ nặng. Vừa đủ tự do, và vừa đủ không nhu nhược. Tôi ở giữa người ta.
Mẹ tôi vẫn hay nói rất nhiều, việc mày sinh ra như thế nào, xung quanh mày là những con người như thế nào. Và khi mày thật sự đi ra đời kiếm một cơ hội để lao động cống hiến cho người dưng, đến khi đó mày sẽ phải biết mà trả nợ lại những ai. Bởi vì những ai đó, người ta cho mày một từ máu mủ. Thế là tôi vẫn cứ ở giữa, lần này, là ở giữa có và chưa bao giờ tồn tại.

Hãy thử hình dung xem, chỉ trong cùng một ngày, lại còn là một ngày đen thùi lùi hiếm thấy, một người thân của bạn có thể hướng bạn mà không chút lưu tình nói ra những câu chua cay đến phát khóc, nhưng đồng thời lại xuất hiện một người bạn, không có máu mủ không có nghĩa vụ, lại có thể dùng một câu nói vô cùng đơn giản mà làm nên cả một ngày hôm đấy của bạn.

Nghĩ xem, thật là chẳng biết nên khóc hay nên cười ra nước mắt.

Viết mấy thứ điên khùng, tôi nhận ra mình còn những 4 cái deadline, là làm cho người ta. 
Nhiều khi thắc mắc, deadline của mình thì chẳng biết nó có hình thù như thế nào nhở.

Your words can either heal or kill someone’s day.
Vẫn là thật lòng cám ơn ai đó.

Ai đó made my day. Mặc dù chắc cậu chả làm sao mà biết được đâu.







[ Mình viết cái mớ ở trên hoàn toàn vào ngày 26/5/2015, tức là một năm hai tháng mười hai ngày trước, vì lúc đó trong người không có chỗ để chứa nữa nên cứ thế phóng ra, nhưng chỉ lưu nháp vì cảm thấy quá vớ vẩn, không ngờ tự dưng lại có thứ để bây giờ nhìn lại mình. Thế là nghĩ vậy thì phải úp lên, để đánh dấu thêm một chuyện nữa, rằng thì hóa ra quãng thời gian một năm hai tháng mười hai ngày cũng đủ để một người thay đổi hoàn toàn nhận định và quan điểm và cảm nhận của mình so với trước đây. ]